body { -webkit-user-select: none; /* Chrome all / Safari all */ -moz-user-select: none; /* Firefox all */ -ms-user-select: none; /* IE 10+ */ -o-user-select: none; user-select: none; }

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2020

Duyên Tâm An - Phúc lợi

Phúc lợi —— Tiện nữ trang

[Vong Tiện] Bắt cóc & anh hùng cứu mỹ nhân

※ lof521f phúc lợi
※ Tiện nữ trang · tân nương phục
※ Cảnh cáo OOC




Edit + Beta: Huyên

Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, tay bị trói ở sau lưng, bên trong miệng bị nhét vải rách, vô ý thức vặn vẹo cánh tay sờ Trần Tình bên hông, không tìm thấy, lúc này mới nhớ tới Trần Tình đặt ở chỗ Lam Vong Cơ.

Hôm qua lúc hai người cùng bọn Tư Truy Cảnh Nghi săn đêm gặp được một cô nương, nàng một thân đỏ chót hỉ phục, trang dung tinh xảo mỹ lệ làm rung động lòng người, tứ chi phối hợp động tác nhanh chóng bình thường, hoàn toàn không giống người chết, nhưng thực chất nàng lại là người chết.

Ngươi muốn hỏi nguyên nhân cái chết?

(Tác giả: Lúc đầu điểm này, nguyên nhân cái chết đã nghĩ kĩ, là đoạn khổ tình ngược luyến, nhưng ta con mẹ nó hiện tại đầy đầu đều là áo cưới! Hơn nữa đêm ta hốt hoảng!)

* Nơi đây tỉnh lược một vạn chữ vì một đoạn cho nên sự tình *

"Cô nương đã đợi được hắn, vì sao lại không muốn đầu thai ngược lại ở chỗ này hại người?" Lam Tư Truy thật sự không hiểu, đã được như ý nguyện, vì sao còn không muốn vãng sinh?

Nữ quỷ nhìn trong rừng cây trên mặt đất dưới ánh trăng, thê lương cười một tiếng, nói: "Công tử ngài sẽ không hiểu được, hắn đã không còn là hắn trước kia, người mà ta chờ cũng không phải hắn của bây giờ."

"Vậy cô cũng không thể hại người chứ?!" Lam Cảnh Nghi bó tay, đều muốn xoay vòng vòng.

"Ta hại người khi nào?"

Lam Cảnh Nghi chỉ cổ thi thể trên mằ đất, "Hắn không phải do cô giết?"

"Người này phụ lòng bạc tình bạc nghĩa, đáng chết!" Nói xong lời này trong mắt nữ quỷ hồng quang chợt hiện, móng tay dài ra, người đầy lệ khí.

Lúc này Ngụy Vô Tiện lười ở lại nơi này, dựa theo bình thường bây giờ bọn họ sớm đã về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thấy giữa lông mày hắn hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, Lam Tư Truy nói: "Coi như là thế, nhưng mỗi người đều có mệnh riêng, cũng không phải do người khác kết thúc."

Ngụy Vô Tiện không kiên nhẫn, Lam Cảnh Nghi so với hắn càng không kiên nhẫn hơn, "Ai nha Tư Truy ngươi nhiều lời với cô ta cũng vô ích, nhìn xem giờ chúng ta phải nắm chặt."

Cuối cùng Lam Tư Truy nhìn nữ quỷ một cái, cất tiếng "Ừ". Nhưng oán khí nữ quỷ quá nặng, hai tiểu bằng hữu có chút phí sức, Hàm Quang Quân căn bản không muốn ra tay, nhưng thấy sắc mặt Ngụy Anh, vẫn là giúp một phen.

Thành công thu phục tà ma, một đám người trở về Vân Thâm, nửa đường Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói có chút việc, để hai người về trước, để Lam Vong Cơ ở lại chờ hắn, sau khi được cho phép hắn cao hứng bừng bừng muốn đi vào một ngõ nhỏ, nhưng nghĩ đến việc muốn làm, liền đem Trần Tình vướng bận bên hông ném cho Lam Vong Cơ.

Lúc nhìn thấy nữ quỷ, hắn đầu tiên chính là cảm thấy kinh diễm, nhìn lần thứ hai hiện lên trong đầu chính là bản thân mặt áo cưới, cùng Lam Vong Cơ bái đường thành thân. Đúng vậy, hai người bọn họ dù đã kết làm đạo lữ, nhưng lại chưa từng chính thức cử hành nghi thức gì, càng chưa từng bái đường. Lúc ấy vội vã muốn đi cũng sợ thời gian không đủ, trên đường bọn họ trở về hắn đột nhiên đề nghị ăn cơm, sau đó lấy cớ muốn đi xí, kỳ thật chính là đi tiệm may, lúc vừa mới đi ngang qua, thoáng nhìn phía trên trao một kiện áo cưới sắc thái diễm lệ, hắn ghi tạc trong lòng, nghĩ đến một hồi phải chạy ra ngoài một chuyến mới được.

Đến tiệm may mới biết, đây là một kiện tân nương phục, hắn không từ bỏ nhìn mấy lần, đột nhiên động thủ đem xuống thử so trên người, thật là trùng hợp, có thể tân nương này thân hình cao lớn cũng có thể là gầy xêm xêm hắn, y phục tân nương này đúng là so với thân hình hắn không chênh lệch nhiều lắm. May mắn có lấy túi tiền của Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện tăng giá gấp ba, để lão bản trong vòng nửa canh giơ chỉnh sửa cái y phục này một chút, đúng vậy, hắn muốn mặc cho Lam Vong Cơ xem.

Ngụy Vô Tiện đi vào hẻm nhỏ, nơi này là cửa sau của tiệm may, từ cửa sau đi vào thay ra y phục tân nương, còn để lão bản nương hỗ trợ trang điểm vấn tóc, vui vẻ đi ra, đầu tiên là tìm một nơi không có ai trong ngõ nhỏ dạo qua một vòng xem thử, phối hợp gật gật đầu cảm thấy hết sức hài lòng, chính là lúc đi ra ngoài, một cánh tay đột nhiên duỗi ra, mang theo khăn có thuốc mê bịt kín miệng mũi hắn. Theo lý thuyết hắn hẳn là phát giác được có người tới gần, nhưng có thể là do quá hưng phấn, nhất thời không để ý, bị mắc lừa.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện thở dài, đều là tự trách mình thất thời chủ quan, không biết Lam Vong Cơ có thể tìm được hắn hay không. Nhìn bốn phía, phát hiện cũng không có người, thân thể vẫn còn có chút vô lực, nghĩ là dược liệu còn chưa mất, Ngụy Vô Tiện duỗi chân đá đá về sau, đá phải một mặt tường, rất tốt, di chuyển thân thể lùi ra sau, dưới cánh tat dùng sức phối hợp, cuối cùng thành công ngồi dậy dựa trên tường.

Hơi thở Ngụy Vô Tiện hổn hển, nghĩ hắn đường đường là Di Lăng lão tổ lại bị người bắc cóc! Nói ra mặt mo đều bị ném hết.

"Kẹt kẹt ——"

"Ai nha, tiểu mỹ nhân tỉnh rồi sao." Một người cao cao gầy gò mặc áo đen đi vào cửa, ngữ khí hèn mọn đến cực điểm.

Một nam nhân khác trên mặt có vết sẹo nói, "Còn tưởng rằng sẽ ngủ một lát nữa, xem ra vẫn là liều lượng không đủ."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, muốn biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì, nhưng miệng bị chặn lại không có cách nào mở miệng.

Nam tử cao gầy xoa xoa hai tay đến gần, trong miệng như là có nước chảy ra, "Đại ca, ta nhìn tiểu mỹ nhân này còn thật xinh đẹp, lần đầu ta gặp được người đẹo như vậy, không bằng.... sung sướng trước?"

Tên mặt sẹo liếc hắn một cái, "Sạch sẽ bán bán được giá tốt."

Cmn? Hóa ra đây là trói trước sau đó đem bán? Còn mẹ nó muốn ngủ ta? Hiện tại Ngụy Vô Tiện đặc biệt muốm đánh bọn họ, nhưng thân thể còn có chút nhũn ra, Trần Tình lại không ở bên cạnh, miệng lại bị chặn lại cũng không thể gọi thi, trời muốn diệt Di Lăng lão tổ ta? Lam Trạm —— ngươi ở đâu, ta sắp bị người khác đem đi bán, nhanh tới cứu ta!!

Dường như nghi được triệu hoán của hắn, cửa gỗ bị một cước đá văng, Hàm Quang Quân thành công giáng lâm!

"Ai ?"

"Hả...."

Hai người chỉ kịp phát ra một chữ liền bị đánh ngất xỉu, Lam Vong Có chạy vội tới trước mặt hắn lấy ra cái khăn rồi cởi trói, đau lòng đem người ôm vào trong ngực, lại lấy ra thuốc thoa chỗ bị mài hỏng cổ tay và khóe miệng cho hắn.

Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực y thở dài, "Đều tại ta quá đẹp, bị cường đạo nhìn trúng."

Lúc này Lam Vong Cơ mới phát hiện hắn mặc nữ trang, chưa bao giờ thấy qua hắn như thế này, trong lúc nhất thời không khỏi nhìn ngốc, hồi lâu mới sững sờ nói, "Ngụy Anh ngươi thật là đẹp mắt."

"Phốc...." Ngụy Vô Tiện cười ra tiếng, đầu ngón tay quấn trên lọn tóc, nghịch ngợm nháy mắt với y mấy cái, nói: "Phu quân, chúng ta trở về ~"

Lam Vong Cơ nháy mắt lỗ tai đỏ thấu, nửa ngày không có động tác gì, thẳng đến lúc Ngụy Vô Tiện đẩy y, y mới lấy lại tinh thần, lúng túng gật gật đầu đem người ôm ngang lên.

Ngụy Vô Tiện cười trộm, không động đậy muốn xuống, cũng không nói gì trêu chọc y, chỉ đem mặt chôn ở trước ngực y, hắn tựa hồ có thể nghe được cả trái tim Lam Vong Cơ đều đang sôi trào kêu tên của hắn, trong lòng của hắn làm sao không vui?

"Lam Trạm, có thể gặp được ngươi, bên cạnh ngươi, là may mắn nhất cũng hạnh phúc nhất hai đời của ta."

Bước chân Lam Vong Cơ hơi ngừng lại, dường như nhớ ra cái gì đó, hai cánh tay ôm hắn hơi dùng sức, sau đó trầm tĩnh lại, "Gặp được ngươi, mới là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của ta."




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

THÔNG BÁO CHUYỂN NHÀ

Mình sẽ chuyển dần dần từng truyện sang wordpress và sẽ không còn hoạt động ở Blogspot nữa. Link nhà mới ở đây .